Tự truyện của nữ doanh nhân trẻ Hạnh Dung khát vọng làm giàu.

Phần 1: Từ lúc em biết mình mồ côi mẹ thì trước mắt em như một đám mây đen kéo về. Bắt đầu em đã có một ước mơ khi còn quá nhỏ nếu như đủ đầy thì mình sẽ không buồn và nuôi hy vọng đến ngày hôm nay. Rồi cứ từng ngày trôi qua em lủi thủi một mình ra chợ bán từng mớ rau để kiếm sống qua ngày, để cho có một bữa cơm đạm bạc mà không cần phải có thịt hay cá, chỉ mong một ngày cơm đủ no là e vui lắm rồi, chứ đừng nói phải ăn ngon hay mặc đẹp làm gì được bằng con nhà người ta.
Nữ doanh nhân Hạnh Dung và hành trình khởi nghiệp của mình
Một tháng mà chỉ được hai bộ đồ cũ mẹ may khi còn sống giữ mãi bên mình để thay đổi mỗi ngày, rồi mọi người cứ nhìn em bằng ánh mắt soi mói. Hàng xóm thì cười vì em nghèo cũng có ai cho được chén cơm khi em ốm nặng sắp mất mạng. Khi em đi mổ về, tưởng là em bị câm luôn không còn nói được. Khi em ốm, một mình tự nấu ăn, tự mua thuốc uống, không có ai ở cạnh quan tâm chăm sóc nước mắt em lại cứ tuôn ra.
 Khóc mà em không biết mình đã khóc, từng ngày trôi qua trong tâm trí em có một suy nghĩ điên cuồng là phải làm gì đây để có một cuộc đời khi lớn lên và ra xã hội được như bao như đứa trẻ khác và có một chức danh như bao người đã từng mơ ước. Sao em làm được khi trong tay em vẫn không có một xu dính túi, chỉ mong được no là hạnh phúc lắm rồi.
Cuộc sống mồ côi luôn chịu cảnh người nhà coi mình như một đứa trẻ không có học và không biết làm gì, khi mẹ mất sớm cha thì đi lấy vợ khác mặt kệ chúng nó tự chăm sóc cho nhau. Một tháng thì ai có cho gì thì ăn đó còn không thì tự bươn chải kiếm sống qua ngày đạm bạc thế thôi. Bắt đầu sang năm 17 tuổi em lựa chọn nghề may để mưu sinh, em cố gắng hoàn thiện cũng được một năm là biết nhận gia công về nhà làm.
Quần áo thì không có để mặc, miệng đời lắm nghiệt ngã chua cay, Dung quyết tâm dẫu có chết em cũng phải làm cho bằng được nếu em đủ trưởng thành. Ngày qua ngày, cứ sáng sớm họ còn ngủ em đã dậy đi rồi. Mà đi đâu họ còn không biết đến khuya em lại về nhà ngủ thì đường chẳng còn thấy ai, rồi em lại mơ ước khi đã lên đến đỉnh giờ phải làm gì đây. Có ai biết được đầu tư cây giống cho nhà vườn để thu hoạch ngắn ngày mà phải đi thật sớm vào gặp các hộ nông dân, chứ đi muộn thì sẽ không gặp vì họ phải đi làm đồng.
Đến tối họ về thì em lại chở hàng của nhà vườn đi nhập để kiếm lời. Ấy vậy mà em có cần phải nói cho ai biết là nay tôi làm nghề đầu tư cây giống đâu. Xã hội muốn mình là cô bé mồ côi nghèo chứ có ai mong mình vươn lên thoát cái nghèo khi trong tay không có tiền em nghĩ mà cay lắm. Để rồi khi em đủ can đảm làm việc lớn hơn em lại muốn có nhiều tiền em xâm nhập hàng nông sản, tuy biết là khổ lắm nhưng vẫn không từ bỏ.
Cuộc đời của em bắt đầu cũng đã bước sang trang mới với hoài bão và ước mơ danh vọng làm gì khi đã đi được một đoạn đường ngắn rồi, kể từ đó họ đã thấy được em làm lại im mà không dám nói gì nữa! Em cứ thiết nghĩ sao xã hội chỉ biết nhìn và đánh giá sao không suy nghĩ lại mình đi. Nếu tôi nói ra có ai cho được bát cơm hay viên thuốc nào không, hay những lúc tôi ốm nặng thì cũng chẳng ai cho cái gì để nhanh khỏe lại không, cuộc đời là thế.
Hãy sống vì mình đừng sống vì ai nữa đau lắm các bạn ạ. Thấm đủ lời cay đắng của thế gian rồi tôi đã quyết tâm bước đi từng bước một để không bị ngã rồi, kể từ đó ước vọng làm giàu của tôi đã tiến nên dừng làm sao được nữa. Cứ mỗi đêm về thầm nhủ nếu như có một bà tiên xuất hiện và cho ba điều ước có phải là hay lắm không, nhưng điều ước đó chỉ chính mình tạo ra thôi chứ có ai làm được đâu!
Năm  26 tuổi bắt đầu những bước chân đầu tiên, Dung mở cửa hàng kinh doanh nội thất. Em lại gan to hơn liều mình đi vay để mở một doanh nghiệp để đưa thương hiệu ra nhiều thành phố, lúc đó quyết tâm em đã lớn dần. Giống như con thuyền đang chèo ra giữa dòng phải thật vững, tuy là khổ lắm nhưng ai có hoài bão ước vọng sống và ước mộng làm giàu thì mới biết chẳng biết sợ điều gì.
Thời gian cứ thế trôi đi vài năm thương hiệu em cũng đã được công nhận và đạt được những thành công nhỏ. Dung luôn mong muốn chia sẻ, lan toả đến mọi người quyết tâm vượt qua cái nghèo, từ chính bản thân Dung   một cô bé mồ côi bằng ý chí, bằng niềm đam mê nhiệt huyết đã vượt lên số phận.
Bằng khát vọng làm giàu khi tuổi đời còn quá trẻ và bắt đầu bước sang 31, Dung đã đạt được những thành công nhất định. Hy vọng trong tương lại Dung sẽ thành công hơn nữa.
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM